Anh ước mình là một nữa cơ thể của em.

 


Tiếng mưa cứ thế rơi một cách từ từ rồi ào ạt một cách nhẹ nhàng không hay
Tiếng chân vội vã, lời nói ra nói vào, những tiếng còi xe chói tai và những hạt mưa pha trộn màu mắt
Những ngón tay cứ thế nằm im bất động trước hàng vạn người trong khung cảnh u tối
Tôi và em bây giờ là 2 thế giới, không còn cùng nhịp đập, không cùng tiếng nói và không còn chung lối về
Ánh mắt phờ phạt, tiếng gào thét điếng lòng, tiếng la lối của không gian, tiếng ảm đạm trong tâm hồn
Cơn đau đó tê liệt cả người đáng sợ đến nỗi không điều gì làm ta đủ lung lây
Con đường đó như thường lệ khắp nơi ai ai cũng tập trung về để đón một ngày lễ ngọt ngào
Em và tôi cũng không ngoại lệ, đều lật đật mong mỏi kết thúc xong chuỗi ngày làm việc
Và mau mau chạy xe dù có khi đoạn đường đèn đỏ tấp nập
Mùa lá năm ấy thi nhau rụng bay hòa cùng một không khí ấm áp trên tuyến đường đi về
Ai ai cũng chạy đua nhau mua những bông hoa tím đỏ
Cũng là tôi đứng đợi trước cửa hàng hoa, lòng bồi hồi những gia vị tình yêu đang rạo rực gõ cửa
Và cũng là em đang ngồi đợi bên phía đường, những chiếc lá vẫn bay đi và em đã mãi rời đi
Một màu sắc lẫn lộn, thanh âm phá tan hết khung cảnh một mùa lá đẹp trong tôi và em
Làm sao để tôi có thể hòa vào cùng em, để có thể biết rằng em đang đau đớn thế nào
Làm sao để tôi có thể thay thế em, để tôi hiểu những giọt máu thắm ướt qua hàng tóc
Làm sao để tôi có thể ôm lấy em, để tôi có thể nói cho em biết rằng em không một mình
Làm sao để tôi có thể hôn chạm em, để tôi có thể gửi tặng em một nụ cười nắng mai
Và làm sao và làm sao một vạn câu hỏi làm sao để được chết thay em ?
Em cứ thế mãi đi, còn tôi vẫn thế ở lại đợi chờ một màu sắc gì đó
Trong sự vô vị đau đớn cuộc đời này. Tôi đã mất em
Gửi em tình yêu đời anh
Thương em
Hết.
Là.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nếu em cùng tôi nắm chặt tay nhau thì liệu chiếc lá kia có nở thành hoa.