Why Do Witches Wear Hats?


CHƯƠNG I: PHÙ THỦY.

tn sâu trong mt khu rng n đâu đó có bóng hình mt ngôi nhà nh bé có mái ngói, thi nên nhng ngn la không my m áp, xung quanh cũ kĩ đến l, mt cô gái sng nơi đây, xung quanh nhng th gi là tiêu khin vui chơi ch có nhng loài đng vt phát ra nhng tiếng n ban đêm, quanh nơi hoang vng không mt tiếng người, m ca cô mt sm đ li mt mình cô bơ vơ gia chn thiên nhiên này, bn bè ca cô ch vn vn là loài chut gm nhm phá hoi hay đi tìm thc ăn vn vt t loài người đánh rơi, chúng đáng thương là thế nên mi khi cô nu ăn li cha mt chút cho chúng nó, nói tht thì chúng thông minh lm đúng gi, có ch trương lut l riêng nghiêm ngt ch bù cho loài người hay quên, lúc nào cũng đc quyn vì là con người nên nhiu vic có th lười, có th nghĩ hàng vn lý do bào cha, ch là chúng khá hôi, đen, nhiu lông và không biết tm hay đánh răng, lúc nào cũng tha thân. Cô là người khá hu đu, không phi là cô không hiu bn thân mình đang làm gì, c sao mà mi khi đng tay vào đu óc c như người trên mây, nghĩ v toàn nhng điu luyên thuyên, thói quen y như th in sâu t trong nhng git máu chen chít bên trong cơ th cô, nên vì thế cô ch làm đi làm li nhng th đơn gin mi ngày trong mong là mt ngày nào đó làm tt và không có lm li đáng có, cũng vì thế mà cô ch có th sng mt mình tránh nhng ánh mt dòm ngó chê bai. T ngày m mt đ li cho cô mi cái mũ phù thy, cô chng my mây vi nó cho lm ch là vì tình thương và mùi hương còn đng li trong kí c ca cô và m, thường thì phù thy hay gn lin vi chiếc mũ nhọn hoc nhưng cô chng bao gi mang, nó c nng nng làm sao như th che đi s quyến rũ thơ ngây mà cô có. Mãi lâu trong lâu đài u ám này, cô cũng dn quên mt mình là cô phù thy cui cùng hoc đâu đó cũng có người như cô mà h n dật tn sâu trong rng. Nói v phép thut cô chng biết gì c, th mà cô gi phép thut là mt ân hu s sng mà đi bc bo này mang ti cho cô. Đôi khi cô nghĩ mun đi cùng vi m đ cuộc đời trơ trọi này mau chấm dứt, cô cũng mt mi lm ri ch cũng không phi vui v gì.

 “Ước gì có th biến ra người bu bn”- cô th dài nghĩ lung tung đ th chuyn vn vt trên đi.

-Đôi khi cô nghĩ: “ Ghét chiếc mũ phù thy này tht đy, tht vô lý làm sao khi tin đn khi nói ti phù thy là cái nón ch không phi linh hn chực ch trong cơ th, mà cũng l sao mình không có biết gì v cái th mang tên là phép thut nh, chán chường làm sao”

“Có th mt truyn thuyết cho rng hình nh này xut phát t tc người phù thy nào đó vào nhng năm xa lc xa lơ, hi đng phép thut đ nht ca đt nước Amine ban hành mt sc lnh rng tt c phù thy phi đi mũ đ nhn dng, mt chiếc mũ nhn được gi là WEIRD”. Nhưng mà truyn thuyết vn là truyn thuyết, li đn vn là li đn không có gì mang hơi hướng xác thc

Cô trm tính t nh là thế, quen vi cuc sng mt mình chng có ai đ nương cũng không có ai đ ngi cnh, có l vì môi trường như thế mà khiến cho tâm hn cô già đi, tht lòng cô cũng không mun mi th din ra như thế nhưng mà nghĩ đi nghĩ li mi người mi cuc sng cơ mà, có nhiu đêm ti cô nghĩ sao mi người bên kia cách xa nơi cô my dm xa xăm vùng đt có tên là Amine, lúc nào cũng có nhng tiếng đàn hát vui v đến thế, không ai có ni nim lo âu như cô hay sao, hay mi cô là người đc bit. Mà là th gì đc bit thì hay là duy nht nên nó mi cô đơn. Mi đêm cô c ngi cnh hang chut tâm s nhng ni lòng xung quanh s cô đơn hiu quanh ca mình. Cũng nh s trò truyn như thế cô cũng không biết đúng sai, c th hn vào nhng câu chuyn nho nh có lúc thì li ln tiếng khóc thét như mt đa tr lên, hài hước hơn là được ví như cô bé mi sinh ra t bng m, không có tiếng hi đáp riết thói quen y mà mi khi làm gì cô hay t đóng thành 2 vai din mi ngày, chng biết thế có vui v gì không. Mi sáng sm thc dy điu đu tiên cô hay làm là có thói quen chăm sóc nhng loài tho mc quý hiếm mà m to ra chúng có tên là Dimona, chúng có màu đ tươi như máu, len li trong cánh hoa là nhng màu tím huyn o, loài hoa có nhng cánh lá đen tuyn như màu mt ca loài mèo, nhìn chung tng th là mt loài hoa lc loài khó hiu như chính ch chúng to ra, không biết ti sao có màu đó sao có th l như thế, chúng giúp cô luôn được tr mãi trong tâm hn còn th xác thì không. Nói đến loài mèo mi nh, cô cũng có mt con mèo bên cnh nhưng nó đã b cô đi đâu đó t lâu ri, lúc nào cô cũng li thi trong bếp nu đ ăn đ mong mt ngày nào đó nó ngi thy được mà quay v vi cô, có l nó đã đi tìm ch mi sáng sa hơn, mang nhiu năng lượng hnh phúc hơn hoc có khi là bn tình, ch bên cô không nhng chng hiu cô nói gì có khi s quan tâm cô mang đến hoàn toàn vô ích. Đôi khi ging tình yêu vy thôi:” Có th là ai, có th là mt ai đó hoc có th là mt người đc bit. Người mang đến cho ta nhng tm lòng cao quý vô điu kin nhưng nó s tht s vô nghĩa nếu trái tim ta đã có có la chn” có th la chn ca con mèo là ri đi, đơn gin là thế. Qun áo cô cũng cũ kĩ, không quá là đa dng đ mc đ dùng hng ngày, đa s là màu đen u ti, toàn là nhng b ca người m cô đ li, đp mt cách huyn o như nhng gì đang xy ra trong cuc đi cô. Cô có l không phi là người tuyt vi cho my hay đ người khác nhìn vào đánh giá mt cách ngt ngào, nhưng cô cũng là người có nhiu ni lòng xinh xn ca mi người con gái đôi mươi bình thường như bao người hơn thế cô cũng là người phù thy ngây thơ, hu đu nht nơi đây.


 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nếu em cùng tôi nắm chặt tay nhau thì liệu chiếc lá kia có nở thành hoa.