Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2021

Những nỗi nhớ của những đứa trẻ trong anh và em.

Hình ảnh
Anh nhớ tới đóa hoa tươi buổi sáng, những lá cây tươi xanh mà anh yêu thương Loay hoay mãi ở sau vườn thì chốc lát đã thành buổi trưa. Thời gian thế mà nhanh chẳng đợi ta kịp chuẩn bị em nhỉ Ngân nga vài câu hát của tiếng đài be bé hồi đó ông để lại cho anh thì nữa trời lại mưa Đúng là thời tiết như ta lúc thì hí hửng lúc vui lúc buồn khóc như những đứa trẻ Chẳng đổi khác gì tâm trạng của đôi ta phải không ? Mấy chốc cứ thế nghĩ vẫn vơ thì thế lại đến chiều rồi một làn gió thoang thoảng Thổi nhẹ vào những tán lá xanh xôi, những hạt đất dưới tán cây cứ thế chậm chậm nhanh nhanh Theo chiều gió mà nếu được nói thêm thì anh ước mình được trôi theo để không Ngồi buồn lại cứ hoài liêu hiêu, xếp lại những tấm hình, vương lại những vật niệm Nghĩ đi nghĩ lại vu vơ đã lớn rồi vẫn ngồi thẩn thơ nhớ về những lần ta Ngã thì ba mẹ giúp ta như nào, vươn mầm hạt giống tình yêu để ta không thiệt thòi Trong mọi mặt nhưng đôi khi cũng khiến ta ngợp trong đó Vì không phải cái gì quá nhiều cũng có chút bận...

Chuyện tình dưới lớp vỏ trăng.

Hình ảnh
  Anh với em đều có chung một nhịp đập, Một trái tim có lẽ là thuần khiết nhưng tiếc rằng trái tim đó không thuộc về anh Bản thân em đã có nơi để đứng, có nơi để tựa Còn về phía anh thì thật nhu nhược khi không thể kiếm tìm hạnh phúc riêng cho mình Mà chỉ biết cố gắng hài lòng ai đó. Có phải ? Mỗi người trong ta đều có ước mơ đó là được hạnh phúc Nhưng anh không thể vì đôi chút ít kỉ của mình mà dập tắt ngọn nến của em được Anh yêu em nhưng có lẽ từ đầu em đã không thuộc về anh Anh đã dành hết một nữa phần đời mình trong bóng tối rồi và anh đã quên mất rằng Tình yêu nó đẹp đến nhường vậy nên anh sẽ không giữ em Em hãy hạnh phúc với tình yêu đó một cách không nuối tiếc nhé ! Anh biết anh là một kẻ yếu đuối ngu si và dễ bị tổn thương Nhưng cho cùng thì đến phút cuối anh vẫn đủ dũng cảm để người anh yêu ra đi Vậy anh đã mạnh mẻ và lý trí rồi phải không ? Suy cho cùng cũng là một con đường nhưng ta lại phải nhường đối phương Còn mình ta phải rẽ hướng Một vạn hạnh phúc đợi em Hết. Là.

Xin cho tôi vay nó ở kiếp này nhé.

Hình ảnh
  Có một thứ trên đời với tôi nó rất xa vời đó là cảm nhận được một thứ gì đó Tôi học mọi thứ, tôi làm việc, tôi kiếm tìm chỉ để có thể bắt chước một cách nguệch ngoạc và không chỉnh chu Không phải vì tôi không muốn nó hoàn hảo, tôi muốn chứ chỉ là tôi không thể. Vì nó không tự nhiên theo lẽ thường tình. Tôi luôn tự thắc mắc bản thân Sao không tự đi tìm hạnh phúc cho mình hay là vì những lần hồi nhỏ đã khiến tôi lược bỏ từ Hạnh Phúc Ra khỏi đầu Ba mẹ tôi thường bảo tôi không được khóc vì nó sẽ khiến bản thân ta yếu đuối lắm Có thể bây giờ đã lớn rồi tôi hiểu rằng khóc chỉ để ta giải sầu, ta đỡ tủi nhục cô đơn trong các sự vật sự việc Đang diễn ra. Làm sao có thể khóc bằng một cách thật lòng nhất ? Nhưng thói quen và tính cách được hình thành và lớn lên từ nhỏ mà phải không ? Có cách nào thay đổi nhỉ ? Đâu dễ dàng phải không ? Và hiện tại bây giờ những niềm vui tôi học được là ở trên mấy diễn đàn quá đổi rỗi thời gian hoặc Những câu từ mà những người bên cạnh tôi hay nói Chí để tôi ...

Anh ước mình là một nữa cơ thể của em.

Hình ảnh
  Tiếng mưa cứ thế rơi một cách từ từ rồi ào ạt một cách nhẹ nhàng không hay Tiếng chân vội vã, lời nói ra nói vào, những tiếng còi xe chói tai và những hạt mưa pha trộn màu mắt Những ngón tay cứ thế nằm im bất động trước hàng vạn người trong khung cảnh u tối Tôi và em bây giờ là 2 thế giới, không còn cùng nhịp đập, không cùng tiếng nói và không còn chung lối về Ánh mắt phờ phạt, tiếng gào thét điếng lòng, tiếng la lối của không gian, tiếng ảm đạm trong tâm hồn Cơn đau đó tê liệt cả người đáng sợ đến nỗi không điều gì làm ta đủ lung lây Con đường đó như thường lệ khắp nơi ai ai cũng tập trung về để đón một ngày lễ ngọt ngào Em và tôi cũng không ngoại lệ, đều lật đật mong mỏi kết thúc xong chuỗi ngày làm việc Và mau mau chạy xe dù có khi đoạn đường đèn đỏ tấp nập Mùa lá năm ấy thi nhau rụng bay hòa cùng một không khí ấm áp trên tuyến đường đi về Ai ai cũng chạy đua nhau mua những bông hoa tím đỏ Cũng là tôi đứng đợi trước cửa hàng hoa, lòng bồi hồi những gia vị tình yêu đang rạo rực...

Nếu em cùng tôi nắm chặt tay nhau thì liệu chiếc lá kia có nở thành hoa.

Hình ảnh
  Vươn mầm để mọi thứ được sinh sôi nảy nở để ta cảm nhận được tinh hoa đất trời. Để ta biết rằng đời này điều quý giá nhất là tự nhiên phải không? Nhưng nói gì thì nói tự nhiên là thứ được ban tặng bởi thượng đế tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên không lường trước được cũng bởi thế nỗi đau cũng vậy nó cũng sẽ đến bất chợt khiến ta không kịp mạnh mẽ không ngừng khóc và không ngừng thở. Điều hoà khí thở trong lòng cũng là điều tốt nhưng có phải máy móc không hay thực thế đìu hoà như vậy chỉ khi ta có chuyện buồn lòng cần thanh lọc khí trong người để dễ suy nghĩ chứ không phải là thở để sống để hô hấp nên rằng đừng biện hộ cho bản thân mình thêm lần nào nữa nhớ rằng mọi việc đều có lý do của nó không gì là ngẫu nhiên cả nên chấp nhận đi đừng dày vò bản thân nữa. Hãy để bản thân nghĩ ngơi em nhé, anh biết rất khó để vượt qua nhưng có bao giờ em mơ ước ở bên phía bên kia của sự đau khổ đó là hạnh phúc không để khi em thở nó cũng nhẹ nhàng hơn, nghe lời anh hãy yêu bản thân mì...