Như rằng đã chết từ ngày hôm qua
1 Phút Bệnh nhân hoang tưởng - Anh ấy không có tên, không có giới tính, không biết tuổi, thứ mà anh ta nhận biết được là mình đang ở trong phòng màu trắng, xung quang không một bóng người. Một thế giới người chết hay sao, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đang xảy ta, anh ngồi dậy với tâm lý của một đứa trẻ hiếu kì, nhìn mọi vật xung quanh như thể muốn tìm kiếm một thứ gì chú ý, tiếc thay không có gì ở nơi này cả, vô lý hết mức có thể như anh đang ở một thực tại hư ảo mà anh tự thấy. Anh cất tiếng lên gọi hay hét một thứ gì đó, để làm gì nhỉ để cho ai nghe nhỉ, đâu có ai hay vật gì ở đây, dở hơi thật. Như một loài gặm nhắm mò tìm trong hang những mẫu thức ăn vụn nhỏ. Vô thức từng bước chân của anh hoạt động, chúng từ từ chậm rãi từng bước một bước đi, tướng đi kì quặc, đôi chân méo mó không thẳng thớm, cớ mà sao vẫn cứ bước, anh thấy đau đớn anh thấy như không phải chân mình, anh muốn bay đi anh muốn biết ở cuối cái thứ gì đó trước mặt kia là gì. Chúng có đáng sợ không, ...